Cô bạn thân mlem cho tôi nắc trong nhà bếp bao phê

Mười sáu năm. Suốt dãy hành lang dẫn tới cafeteria hai chân tôi như muốn đánh quần vào nhau, nghiêng đảo cả người . Hắn như con thú đói chồm lên và nhảy cẩn như chó sói vào mùa động cỡn, muà sinh sản. Tôi thông cảm phản ứng tình cảm của con. Sự tái viên mãn tự nhiên của sinh lý, chừng như nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí. Một lần ăn trưa, đi ngang, tôi đã chạm phải ánh mắt thật ‘đồng hương’ của anh. Không như mọi khi bước vội ra xe, tôi cũng đang luống cuống, chờ đợi . Hắn nhảy tưng lên và quỵu xuống như con thú tật nguyền giẩy chết như viên vừa mới xuyên qua tim của hắn. Chính có gửi kèm cho tôi một lá thư báo sẽ qua Mỹ đoàn tụ theo diện HO . Lạ lùng thay trong những thư từ cho anh, tôi không hề nhắc đến hoàn cảnh của mẹ con tôi những ngày lư lạc trôi qua, dù chỉ một giòng? Vài tuần sau, Định làm quen và thường xuyên ăn trưa chung với tôi .